Chương 8

Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã

4.089 chữ

09-03-2023

14

Hai ngày sau

Vừa sáng sớm Thiệu quản gia đã đập cửa phòng ngài minh chủ réo to: “Lão gia ơi, không xong rồi, không xong rồi.”

Thấy ngài minh chủ không phản ứng, Thiệu quản gia tông cửa xông vào lôi ngài minh chủ đang còn say mộng đẹp dậy: “Lão gia ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Ngài minh chủ mắt nhắm mắt mở hỏi: “Chuyện gì?”

“Thiếu gia tập họp tất cả nô bộc trong phủ ra sân lớn…rồi thì…”

Ngài minh chủ nghe được chữ có chữ không: “Kệ nó đi.”

Thiệu quản gia khó xử: “Lần này thiếu gia thật…thật sự quá…biến thái rồi lão gia.

Thiếu gia bảo bọn họ…ây da…khó nói quá…”

“Khó nói thì không cần nói.”

“Phải nói thôi lão gia, lần này…ây da…nói làm sao…”

Ngài minh chủ có hơi bực: “Rốt cuộc là chuyện gì? Một là nói huỵch toẹt ra, hai là để ta ngủ tiếp.”

Thiệu quản gia hít hà: “Thiếu gia bảo tất cả nô bộc cởi quần cho thiếu gia xem cái ấy…”

“Cái ấy là cái gì?” Ngài minh chủ ngáp dài, buồn ngủ muốn chết đi.

Đều do đêm qua cùng Giang đại phu đánh cờ tới khuya.

Thiệu quản gia nghĩ nghĩ, phải nói sao cho đỡ thô tục đây?

“Thì chính là bảo bối nối dõi tông đường của nam nhân.”

Ngài minh chủ rớt cằm, tỉnh hẳn cả ngủ ngồi bật dậy, được một lúc lại phủi tay nằm xuống như cũ: “Thằng nhóc đó vốn biến thái xưa nay mà.

Kệ nó đi.”

”Lão gia, còn có chuyện biến thái hơn.”

“Chuyện gì nữa?” Ngài minh chủ mệt mỏi hỏi.

”Thiếu gia đang cho đào xới cả nội viện, đã phá nát mấy đình nghỉ mát, hòn non bộ và chục căn phòng hơn rồi.”

“Nó thích đập thì cứ đập, có năm nào mà nó không đập vài cái đâu? Cùng lắm là xây mới thôi.

Kệ nó đi.”

”Nếu lão gia đã nói vậy thì…”

Thiệu quản gia chưa kịp nói hết, bên ngoài phòng ngài minh chủ đã vang lên những tiếng đùng đùng, oang oang, chát chúa khó nghe.

Ngài minh chủ bật dậy lần nữa hỏi Thiệu quản gia: “Lại sao nữa? Tóm lại là có để cho người ta ngủ yên không?”

Thiệu quản gia làm vẻ mặt vô tội: “Lão gia, vốn muốn nói với ngài là thiếu gia sắp đập phá tới phòng ngài rồi.”

“…”

15

Trong thời gian chờ sửa chữa nội viện, ngài minh chủ gọi Đào Vị Lăng tới để giới thiệu ba nhân tuyển thích hợp mà ông đã khổ sở chọn lựa nhiều ngày.

Ngài minh chủ đưa bức họa đầu tiên cho Đào Vị Lăng xem:

“Này là con gái của Tôn ngự sử, nhu mì xinh đẹp.

Con xem, dáng vẻ cũng rất phúc hậu.”

Đào Vị Lăng định mở miệng, Kiều Sở Ân đã chen vô cướp lời: “Dưới mắt nàng ta có nốt ruồi, khẳng định là dạng lẳng lơ, chỉ biết ve vãn đàn ông.”

Ngài minh chủ liếc Kiều Sở Ân, đưa ra bức họa khác: “Vậy thì cô nương này, là thứ nữ của Lỗ viên ngoại tại Lỗ huyện, đẹp người đẹp nết, nổi danh hiếu thuận xa gần.”

Đào Vị Lăng cũng định mở miệng, Kiều Sở Ân lại cướp tiếp: “Mặt dài miệng lớn, xương gò má nhô cao, là tướng sát phu.”

Ngài minh chủ liếc Kiều Sở Ân thêm sâu đậm, đưa ra bức họa cuối cùng: “Vị Lăng, còn vị cô nương này thế nào? Cô ta là đệ nhất tài nữ của kinh thành Phó Mẫn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cùng con vô cùng xứng đôi.”

Đào Vị Lăng không thèm mở miệng nữa, vì biết trước thể nào Kiều Sở Ân cũng giành nói: “Nếu cô ta thật tài năng như vậy thì đâu cần đưa hình đến chỗ bà mai làm gì, có khi người theo đuổi cô ta đã xếp hàng dài đến tận cổng kinh thành rồi.

Đều là lời bà mai khoa trương mà thôi.

Cầm kỳ thi hoạ đâu phải ai cũng giỏi hết được.”

Ngài minh chủ tức giận chỉ vào Đào Vị Lăng: “Không phải Vị Lăng đều giỏi hết sao?”

Kiều Sở Ân thanh minh: “Cũng đâu phải y muốn học, là do Đào bá phụ lúc còn sống bắt y phải học cơ mà.”

Ngài minh chủ bất mãn vô cùng: “Còn phải xem nhân phẩm và tài năng thế nào nữa.

Ta cũng bắt con học nhưng con chả biết cái nào cả.”

Kiều Sở Ân không phục: “Võ công của con giỏi hơn Vị Lăng còn gì? Đâu phải cái gì con cũng tệ.”

Ngài minh chủ xua tay: “Bỏ qua chuyện này.

Thân già này không muốn cãi với đứa thất học như con.

Ta đây là đang tìm thê tử cho Vị Lăng.

Vị Lăng còn chưa ý kiến mà con ý kiến làm gì?”

“Vì y là hảo bằng hữu của con.”

“Thế thì liên quan gì?”

“Y lấy một thê tử thấp kém thì con cũng sẽ mất mặt lây.

Sau này làm sao con dám ra đường nữa?”

Ngài minh chủ: “…”

Đào Vị Lăng thấy tình hình căng thẳng mới chen vô: “Thật ra ta…”

“Im miệng.

Không cho ý kiến.” Kiều Sở Ân hung hăng lườm y.

Ngài minh chủ: “…”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!